Sau những việc ác đã gây ra, ông Vũ tự trả giá cho tội lỗi của mình. Sự thật về cái chết của Phương đã được làm rõ, Quân nhận lại mẹ và đầy hối hận. Những hận thù được hóa giải và hiểu lầm đã sáng tỏ, mọi người bắt đầu trở lại nhịp sống bình yên và hạnh phúc.
Lần sau dấu vết của đàn em ông Vũ, Kiệt và ông Phúc tìm đến nơi giam giữ mọi người, trong lúc đó Tú đã báo cho công an đến giúp giải vây. Khi Quân vô tình mất cảnh giác, ông Vũ thừa cơ ra tay với Quân nhưng bà Diệu đã lao đến nhận thay con trai mình nhát dao.
Vội vàng bỏ trốn sau khi gây án, tên Vũ như người điên dại khi nhớ lại việc chính hắn ra lệnh lấy mạng con gái ruột của mình. Ám ảnh vì việc đã làm với Phương, hắn ngã quỵ và chết ngay trong đêm mưa.
Quân đau lòng, hối hận khi nhìn thấy mẹ mình nguy kịch, sau chừng ấy thời gian lần đầu tiên Quân chấp nhận cất tiếng gọi mẹ và tha thiết mong bà có thể bình an. Tình mẫu tử luôn có sợi dây liên kết vô hình, cảm nhận được cảm xúc chân thành của con trai nên bà Diệu đã dần tỉnh lại.
Sau khi ông Vũ chết, Hưng sẹo cũng đã bị bắt và xin được gặp bà Diệu, đi cùng bà Diệu còn có Kiệt. Ông ta cho biết 20 năm trước được bà Tuyết thuê để bắt cóc Phương và bà Diệu là người đã xông vào lửa cứu Phương và ông ta. Mang ơn của bà Diệu, Hưng sẹo đã cứu sống Phương vì nghĩ đó là con gái bà Diệu, Phương hiện đang được người nhà ông ta ở quê chăm sóc nhưng thần kinh không ổn định do chấn thương sọ não.
Thông tin của ông Hưng chính là tia sáng sau chuỗi ngày đầy bi kịch, mọi người lặp tức tìm đến nơi Phương đang ở. Thần trí hoang mang và la hét không ngừng do di chứng từ cú ngã lúc trước, Phương hoảng loạn không nhận ra được bất kỳ ai. Nhưng có một điều khiến cô chợt bình tĩnh trở lại, đó là mệnh lệnh mỗi khi trách phạt anh em Phương từ ngày nhỏ của bà Diệu: “Phương, quỳ xuống cho dì” nghe được lời dì, Phương ôm chầm lấy bà Diệu nức nở.
Phương vẫn còn sống nên Quân được tại ngoại, anh không ngớt lời xin lỗi bà Diệu và hứa sẽ tận hiếu với mẹ và ông ngoại, sau hai mươi năm xa cách cùng quá nhiều biến cố hai mẹ con đã trao nhau cái ôm ấm áp, đượm tình mẫu tử
Trải qua những chuyện không may, bà Tuyết giờ đã hiểu hết tấm lòng của bà Diệu hai bà cùng san sẻ việc chăm sóc Phương và cũng thừa nhận những điều mà bà đã làm để Tú và Kiệt ly hôn. Những sóng gió cũng đã qua, Tú và Kiệt nhận ra đối phương rất quan trọng đối với mình, Kiệt không ngại trước mặt mọi người muốn được cùng bắt đầu lại với Tú và Tú cũng đã đồng ý.
Mọi người quyết định để Phương điều trị tại quê, Quân đã xuống thăm cô và chuẩn bị nhiều thứ để giúp Phương khôi phục trí nhớ với quyết tâm: “Anh sẽ làm tất cả vì em”. Anh cho Phương xem hình ảnh của cô cùng gia đình, tất cả đều ngạc nhiên vì Phương có thể nhận ra được mọi người đặc biệt là bà Diệu.
Đến gặp Vy trước khi cô chuẩn bị ra nước ngoài. Quân thật lòng nhận lỗi và mong được tha thứ, bản thân Vy cũng hối hận vì những gì đã làm với Phương, cả hai xác nhận trở thành bạn tốt của nhau. Quân cũng đã gặp riêng Thư để nói lời xin lỗi, Thư cũng đã bình phục hoàn toàn sau tai nạn. Cả hai đều nhận ra sai lầm của mình, họ đều là những người đã từng mù quáng làm tổn thương người khác. Trước những mất mát đã qua, họ buông bỏ những hận thù trước đây mà vui vẻ tha thứ cho nhau.
Sau tất cả mọi người đã có thể nhận ra được những điều quan trọng trong cuộc sống của mình. Những hận thù được hóa giải, những niềm vui mới lại bắt đầu: Phương thành công trong việc kinh doanh tiệm bánh; Vợ chồng Kiệt và Tú quản lý hệ thống phở Diệu rất phát đạt; Thư chăm lo cho quỹ từ thiện của Thuận Phát; Quân bây giờ đã trở lại là An và sống hạnh phúc bên mẹ mình… Nhưng đâu đó vẫn có người không thể quên được những chuyện đau lòng, vẫn còn nỗi khoắc khoải khôn nguôi về một người đã vĩnh viễn đi xa, ông Phát đã đến thăm nơi bà Thu an nghỉ, ông nghẹn ngào thủ thỉ mọi chuyện như thể bà vẫn còn cạnh bên ông và không kiềm được nước mắt vì sự thiếu vắng của người mà ông luôn mong nhớ.
Tú đã hạ sinh đứa con đầu lòng, mọi người đều hân hoan hạnh phúc. Phương gặp lại An tại Đà Lạt – nơi đã gắn kết họ với nhau, nỗ lực chuộc lỗi của An đã được đền đáp đi Phương nhận thấy sự chân thành của anh, đồng ý tha thứ những chuyện cũ và họ quay về với nhau. Qua bao năm tháng cùng nhiều mâu thuẫn và tranh cãi, bà Tuyết đã gửi đến bà Diệu lời xin lỗi. Cả hai cùng nắm tay nhau hứa hẹn một cuộc sống về sau đều vui vẻ, yên bình bên con cháu của mình.
Cuối phim là hình ảnh Phương và An cùng trao nụ hôn ngọt ngào tại chính nơi họ bắt đầu nói lời yêu nhau. Khung cảnh Đà Lạt nên thơ, lãng mạn là chứng nhân là chuyện tình có hậu của hai người cũng là cảnh đẹp khép lại một bộ phim đầy nhân văn và cảm xúc.
Lê Vũ