Ba cô gái dân tộc là những thí sinh nổi bật trong cuộc thi Miss Grand Vietnam năm nay.
Trước thềm đêm chung kết Miss Grand Vietnam, Nguyễn Thị Loan chia sẻ cảm xúc vừa hồi hộp vừa háo hức. Cô thừa nhận ban đầu bản thân thiếu tự tin, nhưng nhờ quá trình rèn luyện cùng huấn luyện viên và các thí sinh khác, giờ đây cô mong muốn được trình diễn thật nhanh trên sân khấu. “Bọn em rất hào hứng và mong có thể được trình diễn thật nhanh, thật nhanh trong đêm chung kết“, Loan nói.
Nguyễn Thị Loan năm nay 26 tuổi, đến từ Tuyên Quang, thuộc dân tộc Sán Dìu. Hiện cô sinh sống và làm việc tại Hà Nội với vai trò huấn luyện viên thể hình và võ thuật. Trước đây, Loan từng là vận động viên võ, gắn bó với sàn tập từ khi mới 12 tuổi. “Em bắt đầu học võ từ năm lớp 7, lúc 12 tuổi. Các thầy thường tuyển những bạn nhỏ tuổi để huấn luyện từ sớm“, cô nhớ lại.
Sinh ra trong gia đình làm nương rẫy, bố mẹ trồng cây, nuôi dê, trâu bò, tuổi thơ của Loan gắn liền với những ngày đi chăn trâu, lấy thức ăn cho gia súc. Gia cảnh không khá giả nhưng cô luôn trân trọng sự đủ đầy tình cảm của cha mẹ và các anh chị em. “Em thấy gia đình mình cũng đã đầy đủ, vì vẫn còn có bố mẹ và các anh chị em bên cạnh“, cô chia sẻ.
Ngày đầu xa nhà xuống Hà Nội tập luyện, cô bé 12 tuổi khóc mỗi tối vì nhớ nhà. Nhưng dần dần cô học được tính tự lập, kiên trì và kỷ luật thép. Môi trường tập luyện khắc nghiệt khiến cô quen với việc bị “cô lập” khỏi bên ngoài: sáng dậy từ 5 giờ, tập luyện liên tục, tối 9h30 phải nộp điện thoại để đi ngủ. Những lần ép cân, tập xuyên đêm càng tôi luyện ý chí cho cô gái nhỏ.
Nỗ lực của Loan được ghi nhận khi cô giành Huy chương Bạc giải trẻ Đông Nam Á tại Thái Lan. “Đó là giải đấu em tự hào nhất, bởi em được mang vinh quang về cho đất nước“, cô nói.
Sau 6 năm thi đấu, Loan quyết định chuyển hướng làm huấn luyện viên. Thu nhập ổn định 20-30 triệu đồng/tháng cho phép cô vừa tự lập vừa hỗ trợ cha mẹ. Cô còn tiết kiệm, tích góp mua vàng gửi về quê và dùng khoản tiền đó để trang trải chi phí tham gia Miss Grand Vietnam. “Em nghĩ tiền có thể kiếm lại được, nhưng trải nghiệm tuổi trẻ thì không. Nếu không đi thi, em sẽ không biết mình có thể phát triển bản thân đến đâu“, Loan tâm sự.
Lài huấn luyện viên, Loan mong muốn truyền cảm hứng cho những cô gái từng tự ti về ngoại hình như cô ngày trước. “Em muốn thay đổi những bạn nữ còn thiếu tự tin, giúp họ tập luyện, ăn uống khoa học để trở nên mạnh mẽ và tự tin hơn“, cô nói.
Đến với Miss Grand Vietnam, Nguyễn Thị Loan mang trong mình khát vọng chứng minh rằng vận động viên thể thao cũng có thể tự tin bước lên sân khấu nhan sắc. Cô thừa nhận điểm mạnh lớn nhất là sự mạnh mẽ, còn điểm yếu là sự cứng rắn trong phong thái, cần thêm thời gian để trở nên mềm mại, uyển chuyển. “Em muốn mang tinh thần thể thao vào cuộc thi và không làm mất đi tinh thần ấy“, Loan khẳng định.
Bác sĩ Đinh Y Quyên làm chủ trang trại thi Miss Grand Vietnam
Khi được hỏi về lý do quyết định dự thi Miss Grand Vietnam, Đinh Y Quyên chia sẻ rằng ban đầu cô từng nghĩ cơ hội đã khép lại vì giới hạn độ tuổi 27. Nhưng khi biết cuộc thi mở rộng độ tuổi đến 35, cô lập tức xem đây là cơ hội lớn để thử sức. “Khi mà biết được độ tuổi giới hạn nâng lên 35 thì em nghĩ đây là cơ hội của mình rồi, em sẵn sàng đăng ký“, Y Quyên nói.
Ngay từ nhỏ, Y Quyên đã yêu thích nghệ thuật và cái đẹp, nhưng gia đình có truyền thống y khoa đã truyền cho cô nguồn cảm hứng để đi theo con đường bác sĩ. “Ba em là bác sĩ, bà nội em từng làm y tá, và chính sự tâm huyết của ba đã ảnh hưởng đến ba chị em“, cô kể.
Tuổi thơ của Y Quyên gắn liền với nếp sống giản dị nhưng luôn được cha mẹ chăm lo đầy đủ. Cô nhớ rằng dù gia đình là người dân tộc thiểu số, có thể nhận được nhiều hỗ trợ, nhưng cha luôn kiên quyết tự lo cho các con như những gia đình bình thường khác. “Ba em luôn đóng tiền học đầy đủ để tụi em không thua kém ai“, Y Quyên nhớ lại.
Nỗ lực học tập giúp Y Quyên luôn nằm trong nhóm học sinh giỏi, là lớp trưởng, bí thư đoàn. Chị gái của cô cũng đi theo nghề y, dù từng đam mê thời trang nhưng sau đó chọn gắn bó với bệnh viện và gia đình. “Chị gái em ban đầu thích thiết kế thời trang, nhưng rồi đồng ý học y sĩ và sau này hướng về gia đình nhiều hơn“, cô nói.
Tốt nghiệp, Y Quyên bắt đầu sự nghiệp tại Bệnh viện tỉnh Gia Lai, công tác ở khoa Hồi sức tích cực – chống độc, nơi thường xuyên phải chứng kiến nhiều ca nặng. “Có những lúc em chứng kiến 3–5 ca tử vong trong một ngày, nhưng em vẫn thấy được tâm huyết với nghề“, Y Quyên bộc bạch.
Sau thời gian làm bác sĩ đa khoa, cô lấy chứng chỉ nội khoa và dần chuyên sâu sang da liễu. Lựa chọn này xuất phát từ niềm đam mê chăm sóc da và khát khao mang lại sự tự tin cho bệnh nhân. “Chăm sóc da cần phải lắng nghe làn da, xem mình thực sự cần gì, rồi mới có phác đồ điều trị đúng“, cô giải thích.
Trong hành trình học tập, biến cố lớn nhất Y Quyên trải qua là mất cha đúng ngày thi tốt nghiệp, giữa thời điểm dịch Covid-19. “Ngày ba mất cũng là ngày em thi tốt nghiệp. Lúc đó em từng muốn bỏ, nhưng mọi người động viên, nói rằng đi đến chặng đường này rồi thì phải cố gắng vì ba“, cô xúc động kể.
Nỗi đau trở thành động lực để cô vững vàng hơn trong nghề y. Cô cho rằng nếu có thể vượt qua ngày tồi tệ nhất ấy, thì không khó khăn nào trong cuộc sống khiến cô gục ngã. “Em cứ nghĩ rằng nếu vượt qua được ngày mất ba, thì những chuyện khác mình đều có thể vượt qua“, Y Quyên khẳng định.
Công việc bác sĩ khiến Y Quyên phải trực đêm liên tục, nhiều khi làm việc 24 giờ không nghỉ. Người ngoài thường nghĩ bác sĩ hồi sức trở nên vô tâm vì chứng kiến quá nhiều mất mát, nhưng với cô, đó là rèn luyện để trở nên mạnh mẽ. “Chúng em trực 24/24, nhiều ca cấp cứu không ngủ được, nhưng nhờ thế em thấy mình rắn rỏi hơn“, cô chia sẻ.
Bên cạnh nghề y, Y Quyên còn thử sức kinh doanh nông nghiệp để phụ giúp gia đình. Cô và mẹ bắt đầu từ 20 hecta đất trồng bắp, sau đó mở rộng đến gần 100 hecta, tạo công ăn việc làm cho hàng chục lao động địa phương. “Có lúc em thuê đến 28 công nhân trong một ngày, mỗi người 220.000 đồng/ngày, nhưng nhờ vậy kinh tế gia đình cải thiện rõ rệt“, Y Quyên kể.
Kinh nghiệm từ gia đình nông dân giúp Y Quyên vừa có tư duy thương mại, vừa thấu hiểu người lao động. Cô xem đó là một cách để mở rộng tầm nhìn, chuẩn bị cho ước mơ lớn hơn trong tương lai. “Em muốn sau này có thể mở một phòng khám da liễu riêng, vừa điều trị bệnh ngoài da, vừa chăm sóc thẩm mỹ“, cô bày tỏ.
Với dự án cộng đồng, Y Quyên chọn hướng đến lĩnh vực da liễu, kết hợp với hỗ trợ trẻ tự kỷ, bởi cô tin đây là nhóm cần nhiều sự quan tâm và đồng hành. “Em được thầy cô định hướng thêm cho dự án của mình, và thấy rất có duyên khi được ủng hộ“, cô nói.
Cô gái Ê-đê MLô H Senaivi du học Mỹ, đam mê làm MC song ngữ
Mlô H Senaivi cho biết tuổi thơ của cô gắn liền với sự dạy dỗ nghiêm khắc của cha mẹ, những người làm trong ngành y và luôn nhấn mạnh tầm quan trọng của học tập. “Ba mẹ em luôn dặn dò rằng nếu muốn tìm kiếm một cuộc sống tốt đẹp và tương lai rộng mở thì phải tập trung vào việc học“, cô nói.
Cô chia sẻ rằng dù gia đình không quá dư dả, bản thân vẫn may mắn khi có nền tảng mà cha mẹ gây dựng để được tiếp cận môi trường giáo dục tốt. “Em cảm thấy mình phải nỗ lực nhiều hơn khi được trao cơ hội, bởi nếu cứ đứng yên và nghĩ rằng mình đã có tất cả thì sẽ không thể phát triển“, Senaivi trải lòng.
Tuổi thơ của cô cũng gắn với nương rẫy, khi theo cha mẹ đi làm cà phê, tiêu, sầu riêng. “Mỗi lần về quê, ba em lại đưa em ra rẫy để phụ giúp, từ bón phân đến thu hoạch, để em hiểu và cảm nhận được những khó khăn mà ba mẹ từng trải qua“, cô kể.
Những trải nghiệm ấy giúp Senaivi rèn nên ý chí mạnh mẽ, dù sâu bên trong cô thừa nhận bản thân từng chịu nhiều tổn thương. “Mọi người thường nghĩ em là một cô gái cứng cỏi và quyết liệt, nhưng thật ra em chỉ muốn lan tỏa sự tích cực và giấu đi những nỗi buồn của riêng mình“, cô bộc bạch.
Trong suốt thời gian đi học, Senaivi luôn đạt thành tích cao, nhiều năm liền là học sinh giỏi và thường nằm trong top đầu của trường quốc tế Việt Mỹ. “Điểm số của em hầu hết là trên 9,9 và em luôn có mặt trong top 2, top 3 của khối“, cô tự hào.
Không chỉ học giỏi, cô còn tích cực tham gia hoạt động ngoại khóa, đặc biệt là dẫn chương trình song ngữ và biểu diễn văn nghệ. “Em thích giao lưu, kết nối và coi đó là cách để học hỏi, phát triển bản thân nhiều hơn“, Senaivi nói.
Giữa năm lớp 11, cô sang Mỹ du học và giành học bổng nhờ kết quả phỏng vấn tốt. “Em học lớp 11 và 12 tại Florida, sau đó nộp đơn và theo học một năm ở Đại học Chicago trước khi dịch Covid-19 bùng phát“, cô chia sẻ.
Dịch bệnh khiến kế hoạch du học bị gián đoạn, Senaivi chuyển về học tại một trường quốc tế ở Việt Nam. “Gia đình em quyết định cho em học ở RMIT vì thuận tiện hơn, và nhờ kết quả học tập ở Mỹ nên em được miễn giảm một số môn“, cô giải thích.
Năm 2024, cô tốt nghiệp ngành Thiết kế sáng tạo, với cơ hội quay lại Mỹ để tiếp tục học cao hơn trong ba năm nữa. “Tuy vậy, em quyết định ở lại Việt Nam vì muốn phát triển sự nghiệp tại quê hương“, cô cho biết.
Nhắc đến quãng thời gian ở Mỹ, Senaivi cho rằng đó là môi trường mở ra cho cô nhiều trải nghiệm văn hóa đa dạng. “Em có cảm giác như được đi du lịch nhiều quốc gia trong một đất nước, khi bạn bè đến từ khắp nơi và em học hỏi rất nhiều từ họ“, cô kể.
Việc tiếp xúc với nhiều nền văn hóa đã thay đổi tư duy của cô về sự tôn trọng và thấu hiểu lẫn nhau. “Em học được cách trân trọng những giá trị riêng của từng người và từng tôn giáo“, Senaivi chia sẻ.
Mặc dù cha mẹ làm trong ngành y, họ không ép con phải theo nghề. “Ba mẹ rất ủng hộ em và em gái chọn con đường riêng, vì đã chứng kiến sự vất vả của nghề y“, cô nói.
Thay vào đó, Senaivi chọn theo đuổi nghệ thuật với khát vọng khẳng định bản thân. “Em muốn trở thành một người phụ nữ mạnh mẽ, truyền tải thông điệp tích cực và trí tuệ đến với cộng đồng“, cô khẳng định.
Trước thềm chung kết, Senaivi đánh giá lợi thế lớn nhất của mình là sự chân thành và câu chuyện cá nhân đặc biệt. “Em không dám chắc sẽ đạt được vương miện, nhưng nếu may mắn, em sẽ tận dụng mọi khả năng để giúp đỡ những người khó khăn hơn“, cô nhấn mạnh.
Gia Anh (Theo TTV)